Saturday, September 6, 2008

My favorites VietNam love songs!

Còn đó chút hồng phai - Quang Dũng



Trong dáng em ngồi - Quang Dũng



Thu hát cho người - Quang Dũng



Ngày không tên - Quang Dũng



Chỉ có ta thôi - Quang Dũng



Phiến đá sầu - Quang Dũng



Cho tôi lại từ đầu - Quang Dũng


Bên em ngày cuối - Quang Dũng



Đêm nằm mơ phố - Thùy Chi

My favorites VietNam love songs!

Còn đó chút hồng phai - Quang Dũng



Trong dáng em ngồi - Quang Dũng



Thu hát cho người - Quang Dũng



Ngày không tên - Quang Dũng



Chỉ có ta thôi - Quang Dũng



Phiến đá sầu - Quang Dũng



Cho tôi lại từ đầu - Quang Dũng



Bên em ngày cuối - Quang Dũng



Đêm nằm mơ phố - Thùy Chi

Tuesday, August 5, 2008

Một câu chuyện chưa biết kết quả thế nào nên .. chưa có tên!

Một sáng chủ nhật như bao chủ nhật khác. Duy thức dậy muộn hơn so với ngày thường vì không phải đi làm như một cách để cảm thấy mình được thoát khỏi công việc nhàm chán ngày thường. Nhưng hôm nay có đặc biệt hơn một chút vì là ngày sinh nhật hắn. Dự định chiều nay sẽ phone cho đám bạn từ thời PTTH trung học và đi nhậu một bữa không say không về. Thực sự hắn không phải là một kẻ thích say xỉn nếu không muốn nói là tửu lượng kém cỏi, nhưng lý do nhậu của hắn là ... để cho say, để có thể tạm thời quên đi mọi thứ dù chỉ trong chốc lát. Nhiều lần tham dự các buổi party ở công ty, Duy chỉ uống một tí rồi ... chuồn mất thế nên cánh đồng nghiệp nam vào mỗi cuối tuần khi đi nhậu nhẹt thường chả bao giờ rủ hắn bởi ai cũng biết biệt danh " Duy chuồn chuồn" của hắn. Đó là chưa kể hắn còn có một khả năng siêu hạng khác bên bàn nhậu : phá mồi

Nhìn lên đồng hồ chỉ 9h30, sau khi đã vệ sinh cá nhân xong! Hắn lên phòng lấy điện thoại và gọi cho đám bạn thân để thông báo lý do, thời gian và địa điểm, hỏi thăm nhau một vài câu qua loa. Sau đó thì xuống nhà đi ăn sáng và ngồi quán cà phê đến tận trưa! Thói quen ngồi đồng đến tận trưa đó bắt đầu cách đây khoảng hơn một năm, sau khi hắn chia tay với người yêu và chả biết làm gì hay đi đâu vào những ngày nghỉ! Còn trước đó thì hẳn nhiên những ngày chủ nhật và nghỉ lễ là những ngày vô cùng bận rộn và thú vị! Lẽ ra với một công việc căng thẳng như thế thì ngày nghỉ sẽ là những ngày tuyệt vời khi được thoát khỏi nó nhưng hiện tại với hắn thì không như thế. Lịch vào ngày chủ nhật của hắn đã như thế hơn một năm mà chẳng hề có sự thay đổi nào đáng kể!

Ngồi mãi đến quá trưa, hắn miễn cưỡng kêu chủ quán tính tiền sau khi đã uống hết ba bình trà! Chủ quán là một phụ nữ đứng tuổi khá dễ chịu nên việc đó cũng bình thường nhất là đối với một khách hàng quen như hắn. Bụng đói cồn cào, hắn ra bãi lấy xe và định phóng thật nhanh về nhà ăn cơm vì chủ nhật mẹ thường nấu những món ngon dành cho cậu con trai út còn độc thân duy nhất trong gia đình thì bỗng điện thoai báo có tin nhắn :" Chúc mừng sinh nhật 26t của anh ..." từ một số điện thoại lạ làm hắn rất ngạc nhiên! Tin nhắn chứng tỏ người nhắn biết khá rõ về hắn. Hắn đọc những dòng tin nhắn một cách vô cảm và dự đinh sẽ trả lời sau khi đã về nhà những chưa kip nổ máy xe thì điện thoại lại tiếp tục đổ chuông và một tin nhắn khác " Dạo này anh thế nào? Anh có vẻ thay đổi nhiều! Chắc không còn thích nhắn tin như ngày trước nữa à" Lần này thì hắn thật sự bối rối vì chủ nhân số điện thoại kia có vẻ biết nhiều về hắn hơn mức bình thường. Nhưng dù cố gắng những hắn vắn không tài nào đoán được đó là ngừoi nào nên đành nhắn lại " uhm, em là ai mà biết số phone của anh, lại còn biết rõ cả sở thích của anh trước kia thế hả cô bé". Nhắn tin xong, hắn phóng xe về nhà, ăn cơm và leo lên giường, vứt điện thoại trên bàn làm việc và ngủ một giấc cho đến tận 5h chiều ...

Chuông điện thoại đổ liên hồi làm hắn thức giấc, nhìn ra cửa sổ thì trời đã nhá nhem tối, hắn vội vàng thức dậy để chuẩn bị đến chỗ hẹn với đám bạn. Quần áo chỉnh tề, với tay lấy chìa khóa xe và điện thoại để trên bàn mà không để ý đến dòng chữ báo có tin nhắn trên màn hình ... Đến điểm tập trung trễ mất 10 phút, đám bạn thân đã có mặt đông đủ, cả bọn lục đục kéo nhau vào quán, chọn một góc trong cùng và xung quanh chưa có ai cho thoải mái.

Trước đây, khi chưa chia tay người yêu, vào những sinh nhật của các bạn trong nhóm, hắn và các bạn của thường dẫn bạn gái theo để giới thiệu với mọi ngừoi. Chẳng phải để khoe mà là tuân theo một quy định bất thành văn của nhóm từ hồi ra trường và đi làm là " thằng nào có bạn gái thì phải giới thiệu với mọi người, nếu không sau này ra đường không biết mà "tán" nhầm thì ráng mà chịu ..." Quy định là thế dù chẳng có ai băt buộc nhưng dường như trong nhóm của Duy ai cũng tuân theo cả! Có thể là do câu cửa miệng của cả bọn:" đâu ai biết được chữ ngờ ..."và cũng chả ai trong nhóm muốn phải rơi vào tình huống như thế! Nhần sinh nhật này của hắn hơi khác lần trước một chút là không có một nhân vật nữ nào! Có thể vì cả bọn biết chuyện của hắn, biết hắn vẫn còn chưa nguôi ngoai chuyện cũ nên không dẫn bạn gái theo mặc dù có đứa trong bọn đã chuẩn bị lấy vợ.

Suốt buộc tiệc, cả đám bạn của Duy chỉ toàn nói chuyện về thời đi học chung, về công việc hiện tại, rồi thì tới chuyện quốc gia đại sự, chuyện kinh tế lạm phát, giá xăng tăng, hàng hóa tăng chóng mặt trong khi lương thì chẳng tăng được bao nhiêu! Duy ngồi nghe và tham gia một cách hời hợt bởi những thứ đó chả mấy ảnh hưởng đến hắn. Với mức lương của một trưởng phòng nhân sự trong một công ty nước ngoài và còn độc thân như hắn thì giá cả có tăng thế chứ tăng hơn nữa đối với hắn cũng thế mà thôi! Cứ thế, bữa tiệc mừng sinh nhật kéo dài đến tận 12h khuya, cả bọn ngật ngưỡng kéo nhau ra về! Thế là xong một sinh nhật mà không có những thứ thường thấy, hay chí ít là trước đây có như bánh sinh nhật và các lời chúc mừng quen thuộc!

Trời vừa mờ sáng thì hắn thức dậy, cảm thấy hơi choáng một chút do bữa tiệc hồi đêm qua. Đã lâu rồi không có dịp nào và lý do gì để uống nhiều đến thế. Bước ra ban công hóng mát, những cơn gió lạnh buổi sáng làm hắn nổi gai ốc và khẽ run nhẹ vì lạnh. Các vì sao đã mờ dần trên bầu, chỉ còn lác đác vài ngôi sao ở chân trời phía tây, nơi những tia nắng ban mai chưa vươn tới được. Bất chợt nghĩ tới hôm nay là ngày đầu tuần, hắn thở dài và quay vào trong, dự định sẽ ngủ tiếp cho đến giờ đi làm giống như một đứa bé lười biếng không muốn bị bố mẹ bị đánh thức và lôi ra khỏi tấm chăn ấm và bị đưa đến lớp vậy nhưng cuối cùng thì vẫn không thể tránh được viêc phải đến lớp! Trong phòng vẫn còn hơi tối, hắn với tay lấy cái di động coi giờ để biết còn mấy tiếng nữa thì phải đi làm. Trên màn hình chiếc điện thoai đang báo " you have new message" từ bao giờ và vẫn là từ số điện thoại lạ chiều hôm qua. Một chút tò mò, hắn mở tin nhắn lên và đọc đi đọc lại " Nếu anh vẫn chưa quên chỗ hẹn ngày xưa ... em muốn gặp anh ở đó vào tối nay! Nếu anh không đến, em sẽ coi như anh đã quên! Em nghĩ anh đã xóa số điện thoại của em ... nhưng em thì chưa".
Giờ thì hắn đã biết chủ nhân sô điện thoại lạ kia chính là Hân, người mà trước đây số đt luôn được nằm ở vị trí thứ hai trong danh bạ đt của hắn nhưng giờ thì chỉ còn trong cuốn sổ tay ghi số điện thoại nhân viên trong công ty mà thôi. Còn nhớ có lần cô bé đã hỏi hắn về điều này và muốn biết ai là người số một nhưng hắn chỉ cười một cách khó hiểu. Hân đoán đó có thể là mẹ hắn, cũng có thể là mối tình đầu thời sinh viên mà thỉnh thoảng hắn vẫn kể một vài câu chuyện về người con gái ấy với Hân. Cô bé yêu hắn có lẽ cũng có phần nào là do những câu chuyện đó. Lúc mới quen nhau cô bé rất khó chịu khi nghe hắn kể chuyện về người con gái ấy nhưng hắn lại cố tình ra vẻ không quan tâm tới sự khó chịu ấy của Hân khiến cô bé rất bực bội. Trong một lần đi chơi, hắn nói với cô bé " Anh biết là em không thích nghe anh kể chuyện đó nhưng có một điều em nên biết là nếu anh có thể dễ quên như thế thì có lẽ một ngày nào đó anh cũng sẽ quên em ..." Sau này khi đã chính thức là một đôi, thỉnh thoảng Hân còn nằng nặc kêu Duy kể về mối tình đầu ấy, về những kỷ niệm giữua hai người cho mình nghe và Duy thì miễn cưỡng kể lại một cách qua loa khi không thể đưa ra lý do nào đó hay ho để thoái thác. Phần vì hắn không muốn buổi đi chơi mất vui, phần vì thật khó để có thể từ chối những yêu cầu của Hân bởi cô bé luôn tỏ ra rất đáng yêu khi yêu cầu hắn làm gì đó cho mình. Môt lần khi hai người ngồi uống cà phê ở bờ Hồ Than Thở trong chuyến đi Đa Lạt, cả hai đang ngồi ngắm cảnh vật và yê lặng như đang đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình thì cô bé lại bảo Duy kể cho nghe về kỷ niệm với mối tình đầu trong dịp mùa hè xanh trên một bản vùng cao của hai người mà có lần Duy đã kể. Có lẽ do Hân thích những câu chuyện cũng như những tình huống lãng mạng như trong những bộ phim tình cảm cô bé vẫn thường xem trên ti vi. Nhưng lần này thì hắn không kể mà chỉ nói:" Trước đây anh kể những chuyện quá khứ ấy với em không phải vì anh không thể quên được, càng không phải vì khi đó em chưa phải là người con gái quan trọng nhất đối với anh. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ và hy vọng là cho đến già, anh sẽ không phải kể với một người con gái nào khác về những kỷ niệm giữa anh và em, em hiểu chứ?" Lúc đó, Hân chưa hiểu lắm nhưng thấy vẻ mặt hắn nghiêm nghị nên cũng thôi không đòi hắn kể cho bằng được như mọi lần. Tối hôm đó, khi Duy ra ngoài mua để mua thức ăn và để quên đt trên bạn, Hân nhớ đến câu nói của hắn lúc chiều bên hồ và tò mò muốn biết xem ai là người số 1 trong danh bạn điện thoại của Duy. Cô bé tin chắc đó chỉ có thể là mẹ Duy hoặc người ấy mà thôi.
Chụp lấy đt của người yêu vội vàng như kẻ gian sợ bị phát hiện, cô bé mở danh bạn lên và xem
- 1: Vo thuong
Cô bé bỗng cảm thấy choáng váng như vừa bị ai đó đánh vào đầu. Cố gắng trấn tĩnh và nhấn "view phone number" để xem số điện thoại ấy và thấy dòng số :" 07734". Đang tính bấm gọi thử thì tiếng mở cửa lách cách vang lên, cô bé vội vàng để điện thoai lại vị trí cũ là giả vờ quay sang đọc báo. " Em đang làm gì đấy hả cô bé của anh" tiếng Duy vọng từ ngoài cửa vào, một lúc sau thì hắn tay xách một túi thức ăn thơm ngào ngạt và miệng tươi cười với Hân nhưng cô bé bỗng cẩm thấy như Duy đang cười nhạo mình, cười sự ngu ngốc của mình vậy
Chuyến đi lần đó kết thúc sớm hơn dự kiến vì ngày hôm sau Hân nói mình phải về vì ở nhà có việc gấp trông sự ngỡ ngàng của Duy. Dù hắn có cố dò hỏi đó là chuyện gì nhưng cô bé nói bất cứ điều gì khác ngoài lý do mẹ kêu về vì ở nhà có chuyện rất quan trọng và không tiện nói cho Duy biết. Ngồi trên xe về Sài Gòn, Hân không nói với Duy chuyện gì ngoài đôi câu giao tiếp bình thường, cũng không ngả đầu vào vai hắn ngủ như trong những chuyến đi xa trước đây. Hắn linh cảm có chuyện gì đó xảy ra và giữa hai người dường như có một bức tường vô hình vừa được dựng lên. Nhưng rồi hắn lại tự trấn an mình với ý nghĩ :" Có thể là ở nhà cô bé đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng lắm nên mới như thế" Và rồi hắn nghĩ ra đủ mọi chuyện có thể xảy ra như ai đó bị tai nạn giao thông chẳng hạn ... để giải thích biểu hiện kỳ lạ của ngừời yêu. Thậm chí hắn còn nghĩ có lẽ bố cô bé bị gì đó phải nhập việc để rồi sau đó lại tự cười mình khi nhớ ra rằng có lần cô bé đã kể là bố cô bé hiện đang sống tại Mỹ sau giải phóng ít năm và đã có vợ khác dù thỉnh thoảng vẫn liên lạc với cô bé. Lý do cô bé tỏ ra không ghét ông là vì nghe lời mẹ.

Suốt mấyngày sau khi trở về từ Đà Lạt, Duy không thể điện thoại cho Hân được, điện thoại của cô bé luôn báo "ngoài vùng phủ sóng" khiến hắn lo lắng vô cùng. Không hiểu đã xảyb ra chuyện gì với Hân vì từ ngày quen cô bé, chưa bao giờ cô bé tắt điện thoại lâu như thế cho dù có giận nhau đến mấy bởi đó là một trong 3 điều kiện mà hai người đã thỏa thuận với nhau khi mới yêu. Một là không được tắt điện thoại quá một ngày dù có giận nhau đến mấy. Hai là không giận nhau quá một tuần. Ba là nếu giận nhau quá một tuần thì Duy sẽ phải là người làm lành trước dù mà không cần phải biết là do ai!
Đã hơn một tuần không liên lạc được với Hân, linh tính mách bảo đã có chuyện gì đó rất nghiêm trọgn xảy ra với ngừoi yêu. Ngồi làm việc mà Duy cứ như ngồi trên lửa, chỉ mong hết giờ làm việc để chạy đến nhà Hân hỏi thăm thế nào! Hết giờ làm việc, Duy chạy xuống lấy xe và phóng như điên đến nhà Hân. Đến nơi, mẹ Hân ra tiếp Duy với thái độ rất lạ khiến Duy cảm thấy chột dạ khiến hắn không dám nói " Bác cho cháu gặp bé Hân" như trước đây mà chỉ nói " Bác cho cháu hỏi Hân có nhà không ạ". Đáp lại, mẹ Hân cũng xưng hô với Duy khác hẳn những lần trước, bà không gọi Duy bằng con nữa mà là " Hân nó đi vắng, cậu có gì muốn nhắn với nó không?" Thế là đã rõ, cô bé có lẽ không đi vắng mà là không muốn gặp Duy, còn vì sao thì có lẽ chỉ có mẹ Hân và cô bé biết mà thôi. Duy đành chào bà ra về mà không để lại lời nhắn nào, đưa mắt nhìn xung quanh trước khi quay ra cửa, mọi thứ trong nhà có vẻ bình thường như những lần Duy đến đón Hân đi chơi vào dịp cuối tuần. Tất cả đều bình thường trừ thái độ của mẹ Hân dành cho hắn ...
Đúng một tuần sau, chiều đó Duy đang định đến nhà Hân tìm cô bé thì điện thoại có tin nhắn của Hân :" Anh đừng tìm em nữa, mình chia tay nhau nhé ..." Thế nghĩa là sao? Hắn tự hỏi và dù cái tin nhắn ấy bảo đừng tìm nữa nhưng ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là phải gặp cho bằng được Hân để hỏi cho ra lẽ!
Đến nhà Hân và vẫn như lần trước, mẹ Hân ra tiếp hắn vẫn với biểu hiện và cách xưng hô như lần trước nhưng lần này thì hắn để chuẩn bị sãn tinh thần nên không cảm thấy lúng túng như tuần trước nữa mà chỉ đáp lại câu Hân đi vắng của bà bằng một câu nửa hỏi, nửa yêu cầu:
- Bác cho cháu ngồi đợi Hân vì cháu có chuyện rất quan trọng ạ!
Có lẽ hơi bất ngời với câu trả lời của Duy nên bà thoáng tỏ ra lúng túng và trả lời cụt ngủn
- Tùy cậu
Sau đó bà xuống bếp và để hắn ngồi một mình ở phòng khách! Gần 9h30, Hân vẫn chưa về. Mẹ Hân đã đôi ba lần nhắc khéo
- Có lẽ Hân nó đi chơi với bạn khuya mới về!
Mặc kệ, hắn cố tình không hiểu và tiếp tục ngồi đợi. Đồng hồ treo tường đổ 10 tiếng, Hân vẫn chưa về. Theo những gì hắn biết từ ngày quen nhau thì Hân chưa bao giờ đi đâu quá 10h đêm, kể cả đi với hắn. Nửa tiếng nữa trôi qua, nếu thật sự Hân đi chơi với bạn thì có lẽ như Hân sắp về, hắn nghĩ thế những cũng bắt đầu có ý nghĩ sẽ phải ra về mà không gặp đươc cô bé. Đúng lúc ấy thì mẹ Hân từ nhà trong đi ra, có lẽ đoán được bà sẽ nói gì nên hắn liền lên tiếng trước
- Hân có gọi điện thoại báo cho bác biết là đi đâu, chừng nào về không ạ? Cháu lo quá vì trước đây có bao giờ Hân đi chơi khuya thế đâu!
Có lẽ câu hỏi của Duy có tác động đến mẹ Hân nên lần này bà trả lời với thái độ nhẹ nhàng và tình cảm với hắn hơn hồi chiều

- Ờ, nó vừa gọi báo là nó đang ở nhà Ngọc, bạn thân nó. Trời mưa nên nó không về được, nó xin bác ở lại nhà bạn sáng mai về sớm! Khuya rồi, cháu về nghỉ đi mai còn đi làm nữa chứ! Mai Hân nó về bác sẽ nói với nó là cháu có đến tìm.

Không còn cách nào khác, hắn đành ra về nhưng cũng cảm thấy bớt lo lắng chút ít với câu nói của mẹ Hân hắn biết bà đang nói dối hắn vì hắn biết nhà Ngọc cách đây không xa lắm và nếu ở đó trời mưa to đến thế thì ở nhà Hân cũng phải có mưa chứ. Nhưng dù sao thì cái câu " cháu về nghỉ đi mai còn đi làm" khiến Duy nghĩ mẹ Hân sẽ nhắn lại với Hân là hắn tới. Câu nói đó chứng tỏ bà có vẻ thông cảm với hắn chứ không như hồi chiều ... Có lẽ mẹ Hân không nhớ ngày mai là chủ nhật! a

Wednesday, July 30, 2008

Có những chuyện đã xảy đến trong cuộc đời mà ta không thể ... lãng quên

Thấm thoát mà đã hơn ba năm kể từ ngày chúng ta chia tay! Anh tưởng mình rồi sẽ quên hình ảnh em, quên những kỷ niệm ngày chúng ta bên nhau như ... anh đã từng lãng quên! Đúng là anh đã có thể quên thật nhưng đó chỉ là khi anh vùi đầu vào công việc, học hành ... và không cho mình thời gian rảnh rỗi đê nghĩ về quá khứ, nghĩ về hiện tại! Nhưng còn tệ hơn khi gần đây anh chợt nhận ra mỗi khi anh có ý định làm quen một cô gái anh đều nghĩ về em, về chúng ta! Điều đó khiến anh lưỡng lự, băn khoăn ... như một kẻ đã lạc đường đang đứng trước một giao lộ đông đúc và nhiều ngã rẽ nhưng chẳng biết đi về đâu!

Nếu có một cơ hội để sửa chữa nhưng việc đẫ xảy ra trong quá khứ, em biết anh sẽ sửa việc gì không! Anh sẽ không sửa những gì đã khiến anh và em chia tay đâu mà anh sẽ sửa lại cái ngày anh gặp em để chúng ta không thể găp và quen biết nhau! Và như thế em sẽ không thể là tình yêu lớn nhất của đời anh! Và sẽ không ai trong chúng ta phải đau khổ!

Đó là một ngày không mưa, cũng không nắng! Mà dẫu có bão đi nữa anh cũng chả quan tâm khi bão tố đã nổi lên trong anh khi em đến và nói cho anh biết mọi chuyện! Khi còn trẻ, khi yêu ... nguười ta thường hay vẽ ra những viễn cảnh tươi sáng về tương lai của mình và em cũng thế! Anh cũng không ngoại lệ nhưng bức tranh của anh thường có nhiều mảng tối hơn là bức tranh chỉ toàn màu hồng của em! Và em thường trách anh vì điều đó, thậm chí còn "lên lớp" với anh rằng "chỉ mơ mộng một chút mà cũng không thể thì sao có thể làm được!" Ừ! cô bé của anh đúng nhưng chỉ một nửa thôi, khi đó anh chẳng buồn thanh minh . Tuy nhiên có một điều em không biết lý do tại sao anh không mơ ước là vì anh luôn muốn những gì chúng ta nói sẽ thành sự thật! Bởi trong suy nghĩ của anh, những gì thuộc về "mơ ước" đều quá xa xôi và khó có thể vươn tới! Anh có thể mơ mình sẽ là người giàu nhất thế giới nhưng anh không muốn phải mơ giấc mơ trong đó có anh và em ... bên nhau!

Đó là ngày mà lần đầu tiên anh biết cảm giác chia ly là thê nào! Phải chi anh và em gây nhau ... và đưa ra những lý do vớ vẩn như là không hợp nhau rồi chia tay thì mọi việc có lẽ sẽ mau chóng trôi vào quên lãng hơn! Mỗi lần thấy em khóc, anh cũng dự định làm như thế vì nghĩ như thế sẽ khiến em có thể quen anh dễ dàng hơn! Khi mà tình yêu không thể khiến chúng ta yêu cuộc sống hơn thì ... lòng căm thù sẽ là một động lực khiến ta tồn tại! Nghĩ thế nhưng thật sự anh không thể làm được bởi anh không thể chịu đựng nổi ý nghĩ người anh yêu rồi đâu sẽ căm hận anh, sẽ nhìn anh với ánh mắt căm hơn như nhìn một kẻ xấu xa, bỉ ổi! Chỉ nghĩ đến thôi tim anh đã đau ... đau!
Đó là lần đầu tiên trong đời anh thực sự trãi nghiệm cảm giác " tại sao yêu nhau không đến được với nhau"! Bởi từ trước tới giờ anh luôn cho rằng không yêu thì thôi chứ đã yêu rồi thì chuyện gì cũng có thể vượt qua! Và ngây ngô tin vào những suy nghĩ của mình : Gia đình cấm đoán ư? Không sao, cấm mãi rồi cũng tới lúc chán chả buồn cấm nữa mà thôi! Gia đình chúng ta không "môn đăng hổ đối ư" ? Chuyện nhỏ cứ xé cho to mà làm gì! Anh sống và làm việc bằng sức của mình chứ đâu có ý định nhờ vả ai đâu mà sợ! Bố mẹ anh còn chả buồn nhờ cậy,xin xỏ nữa chứ chưa nói đến cái của hồi môn gớm ghiếc!
Có một chuyện dù không muốn nhưng anh phải thừa nhận là dù rất yêu em nhưng thật sự không thể ... có tình cảm với mẹ em. Nói thẳng ra là ghét, khinh bỉ ... Cho đến lúc đó thì anh không thể tưởng tưởng được cảnh một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa và vì thế anh cũng không thể tưởng tưởng ra cảnh một ngày nào đó anh ... không còn ác cảm đối với mẹ của em! Dường như khái niệm "thay đổi" tình cảm lúc đó chưa có trong anh! Giờ ngồi viết những dòng này mà anh còn cảm thấy buồn cười, thấy sao mà lúc đó mình "ngu" thế nhỉ? Mà lúc đó lại tự cho là mình đã "hiểu cuộc đời" lắm cơ đấy! Đúng là nực cười ...

Giờ đây ngồi một mình trong đêm ... chợt thấy nhớ ngày xưa, nhớ em, nhớ những kỷ niệm êm đềm lẫn đớn đau! Nhớ nụ cười trên môi em, chợt nhớ giọt lệ trên mắt em! Cảm giác mỗi lần em tựa đầu lên vai anh ... và ánh mắt em trong ngày chia tay! Tại sao cứ mỗi hình ảnh vui vẻ hạnh phúc lại luôn xen lẫn giữa đó một hình ảnh đối nghịch như thế chứ! Tại sao tình yêu vừa mang đến cho con người niềm hạnh phúc, khao khát được sống nhưng đồng thời lại có thể khiến người ta cảm thấy bất hạnh và ... chán đời? Trước đây em, anh đã từng tự hỏi mình câu hỏi đó nhưng không thể trả lời nhưng bây giờ thì có lẽ anh có thể trả lời phần nào câu hỏi đó. Chỉ có điều anh ước gì mình ... không thể trả lời nó hoặc ít ra là tìm được câu trả lời khác với câu trả lời mà anh tìm được ...

Nếu như anh là người ra đi và em là người ở lại ...

Nhưng đời không như thế và em là người ra đi còn anh ở lại ...

Có lẽ chẳng bao lâu nữa anh sẽ gặp lại em nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi ...

Tuesday, July 1, 2008

Retouch Picture !!!


Phục chế và tô màu ảnh chân dung



Phục chế ảnh xưa và tô màu


Wednesday, February 13, 2008

Today is Valentine day! Write for my first love ...

Cách đây đúng 1 năm ( 14-2-2007 ) bắt đầu viết blog vì có người nói là dân design mà không biết làm blog .Nhưng từ đó đến nay để nó hoang tàn quá! Lý do thì rất nhiều nhưng cái lý do chính là do mình thấy yahoo 360 tạp nham quá! Có lẽ là vì rất nhiều người VN có nick YM và vì thế có blog Yahoo 360.
Nhân 14-2, kể về mối tình đầu của mình để nhớ về 1 thời đã xa ( nhưng cũng chưa xa đến mức ngày xửa ngày xưa đâu )

Đó là cô bạn học chung lớp với mình thời PTTH ! Họ và tên là gì thì ... không nhớ vì cứ gọi nhại thành Linh Dương do chiều cao "khiêm tốn" của cô ấy ( cỡ trên 1m70 thì phải ) . Đối với nhiều người, đó chưa thể coi là một chuyện tình nhưng đối với tôi thì hơn thế nhiều!
Trong suốt 3 năm PTTH. À không! Chỉ khoảng hơn hai năm thôi, bắt đầu từ hè năm lớp 10 chứ hồi mới vào cấp 3 thì con gái con trai hai con đó tôi coi như một, tôi bắt đầu thích nói chuyện với cô ấy, thích nhìn trộm cô ấy và ... Mặc dù được các bạn nữ khác trong tổ ủng hộ và đã làm đủ mọi cách "cưa" nhưng "nàng" vẫn không hề lung lay và vẫn chỉ coi tôi như những người bạn khác! Tôi nhớ có lần trong tiết Hóa, tôi đưa cho cô ấy tập truyện ngắn của Thạch Lam và kêu đọc truyện ngắn "Duyên Số" - Ai muốn biết dụng ý của tôi là gì thì tim đọc truyện ngắn ấy nhé! - Đang đọc ngon trớn thì bị thầy phát hiện và kêu lên bảng. Nếu người bị kêu là tôi thì coi như tiêu vì tôi học giỏi nhất nhì lớp ( từ dưới lên ) còn cô ấy thì ngược lại! Đó là một trong những lý do tôi thích cô ấy! Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, nếu cô ấy nhận lời tôi thì đó sẽ là một nguồn động lực mạnh mẽ để tôi cố gắng học hơn và mỗi lần đến nhà cô ấy chơi, chúng tôi có thể cùng học bài và làm bài tập ... Nhưng mơ ước vẫn chỉ là mơ ước mà thôi!

( đi ngủ, rảnh editt tiếp ... )